top of page
  • Ảnh của tác giảAdmin

HÃY CÒN CƠ HỘI

Đã cập nhật: 15 thg 7, 2021



Truyên ngắn của Tôn Cao Thiên

 

Hôm ấy, trời giữa trưa của mùa hè vùng Trung-Đông không khí thật oi bức khó chịu, mùi phân heo bốc lên nồng nặc làm kích thích đàn rùi xanh rủ nhau bay về mỗi lúc một nhiều, Si-môn từ sáng đến giờ không nghỉ tay mà vẫn chưa tắm hết được cho một phần tư đàn heo, thế mà nó chưa có một chút gi để bỏ vào bụng, nó mệt mỏi lê đôi chân bủn rủn tìm đến bóng mát của một cây chà-là gần bên giếng nước để ngồi nghỉ mệt. Trong lúc đang đói bụng và mệt lả thì Si-môn thấy thằng bạn A-bên đang chạy đến chỗ nó ngồi hai tay ôm lấy một vật gì đó trong vạt áo của nó. Khi đã đến gần bên Si-môn, A-bên nét mặt hớn hở nhưng đầy vẻ bí mật, nó ngồi xuống bên cạnh Si-môn và nói nhỏ cho thằng Si-môn vừa đủ nghe: anh Si-môn, khi nãy ông chủ bảo tôi mang mớ đậu bị thiêu ra cho heo ăn, và tôi đã nhanh tay giấu lại một ít, anh hãy ăn một ít đi cho đỡ đói. Si-môn không kịp nói lời cảm ơn, nó liền đưa tay nạm lấy một nắm bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến như một con heo đang đói. A-bên nhìn cách ăn của thằng Si-môn và cuời thầm trong bụng rồi nó lên tiếng: anh Si-môn biết không? nhiêu khi tôi cảm thấy cảm ơn Thượng Đế vì Ngài không cho tôi được cao to giống như anh; Si-môn nghe bạn mình nói vậy thì miệng nó ngừng nhai với nét mặt tò mò và hỏi lại A-bên: tại sao anh nói vậy? A-bên chậm rãi trả lời bạn: tại vì, anh to con nên cơ thể anh cần nhiều thức ăn, còn tôi nhỏ con nên tôi chịu đó giỏi hơn anh, thấy anh ăn giống…, thằng A-bên nói đến đó thì ngừng lại; thằng Si-môn nuốt vội mớ đậu thiêu trong miệng rồi hỏi lại, anh, nói tôi giống gì hả? thì, thì giống mấy con heo, thằng A-bên trả lời. Vừa nói đến đó thì cả hai đứa Si-môn và A-bên đều đứng bật dậy như đang ngồi trúng gai nhọn; lúc này phía trước mặt hai đứa là tên quản gia to con với cái bụng bự và nuớc da ngâm ngâm trông như một con hà mã, hắn ta đang cầm cái roi đánh heo trong tay. Hắn ta nhìn A-bên và nói: mầy sai rồi A-bên, đúng ra mầy phải trách Thượng Đế của mầy vì đã cho mầy một thân hình bé nhỏ như vậy, bởi vì mầy sẽ không chịu được cái roi này của tao đâu; thì ra nãy giờ tên quản gia đã nghe hết câu chuyện của hai đứa ở đợ, hắn nói tiếp, tại sao mầy dám ăn cắp đậu của heo ra đây ăn hả? Tên quản gia đưa chân đá văng mớ đậu thối trên tay của thằng A-bên và cầm roi quất túi bụi vào mặt, vào lưng của nó cách không thương tiếc; thằng Si-môn thấy vậy chạy đến chen lưng vào đỡ đòn thế cho bạn, nó liền bị quất mấy roi vào lưng rướm máu. Tên quản gia thấy thằng Si-môn đỡ đòn thế cho bạn thì thôi không đánh nữa. Si-môn quay lại nhìn tên quản gia và nói như van xin: anh hãy vì tình bạn của hai chúng ta trước đây mà tha cho anh A-bên. Khi nghe đến hai chữa “tình bạn” thì tên quản gia lại nổi nóng và chỉ cây roi vào mặt Si-môn mắng: ai là bạn của mầy hả thằng chăn heo kia? nói đoạn, hắn quất roi vào mặt Si-môn túi bụi và đưa chân đá vào bụng làm Si-môn đau đến nỗi phải té quỵ xuống đất.

Khi tên quản gia đã đi rồi, Si-môn mới cố gắng lấy chút sức lực còn lại cùng với sự giúp sức của A-bên để ngồi dậy. Sau khi cả hai đã lấy lại được sự bình tĩnh, thằng A-bên với nét mặt buồn rầu và tự trách: hình như ai liên hệ đến tôi đều bị họa lây. Nghe bạn nói vậy, thằng Si-môn liền đỡ lời, sao anh lại nói vậy, anh là một người tốt. Nghe thằng Si-môn nói như vậy A-bên nó càng có vẽ buồn hơn và tỏ ra khó chịu. Thấy thái độ của thằng A-bên bất thường, Simon vội nói: nếu tôi có nói gì sai xin anh hãy bỏ qua cho tôi nhé. Thằng A-bên im lặng mốt chút rồi trả lời: không phải, anh không có nói gì sai cả; Si-môn hỏi tiếp: chúng ta là bạn làm việc chung đã lâu mà tôi không biết vì hoàn cảnh nào mà anh đã đến đây? có phải anh có tâm sự gì mà không muốn nói không? A-bên im lặng một lúc rồi trả lời: thật ra tôi không phải là người ở xứ này, tôi đến từ xứ Pha-léc-tin, tôi là người Giu-đa, tôi từng có gia đình và vợ con, tôi có một người mẹ rất thương yêu tôi, cuộc đời của bà rất nhiều đau khổ, bà đã hy sinh rất nhiều để nuôi tôi khôn lớn và thành đạt, khi tôi có đứa con trai đầu lòng thì mẹ tôi về ở với chúng tôi, bà giúp lo cho con tôi và mọi việc trong nhà; nói đến đó, A-bên bèn dừng lại, hai mắt ươn ướt nước mắt và nói tiếp, con trai tôi cũng rất quý bà nội của nó. Nhưng, vợ tôi không hài lòng với việc mẹ tôi sống trong nhà và thường hay than phiền về mẹ tôi với tôi; vì muốn làm vợ tôi vui lòng nên tôi tỏ ra gay gắt với mẹ tôi cách vô lý, mẹ tôi rất buồn nhưng bà vẫn chịu đựng; một ngày kia vợ tôi xúc phạm mẹ tôi ở trong đền thờ làm bà rất buồn, nhưng khi về đến nhà thì tôi lại bênh vực vợ tôi và mắng mẹ tôi là tại sao lại gây chuyện trong đền thờ rồi tôi đã đuổi bà ra khỏi nhà. Nói đến đó, A-bên dừng lại và đưa tay lau hai dòng nước mắt trên gò má.

Nãy giờ nghe nghe câu chuyện của thằng bạn mà Si-môn như ngồi trên gai nhọn, nó cảm thấy từng lới nói của thằng bạn là những cây gai nhọn đang châm vào lòng mình. Si-môn lên tiếng hỏi: vậy tại sao anh không đến xin lỗi mẹ của anh? A-bên quẹt ngan dòng nước mắt và trả lời: không, đã không còn cơ hội nữa. Si-môn trả lời bạn nghe rất triết lý, tại sao không, tôi nghĩ mẹ anh sẽ tha thứ cho anh, không có người mẹ nào giận con mãi đâu. A-bên ngẩn đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Si-môn và nói tiếp, anh biết không? khi me tôi rời khỏi nhà tôi thì chứng bệnh đau tim của bà càng nặng thêm vì quá tổn thương do tôi gây ra và phải sống một mình không nơi nương tựa; tôi được tin bà bị bệnh nhưng không quan tâm gì đến bà; A-bên nói tiếp: anh biết là sau khi mẹ tôi rời khỏi nhà chúng tôi thì con trai tôi rất nhớ bà nội nên khóc và không chịu ăn, một hôm người vú nuôi vì quá bực bội và lỡ tay làm rớt cháu từ trên lầu xuống đất và cháu đã… A-bên dừng lại và ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Thấy vậy, thằng Si-môn vỗ vai bạn và an ủi, tôi xin chia buồn với anh, anh A-bên, anh đừng buồn vì chuyện cũng đã qua rồi. Aben lại nất lên và nói tiếp, anh biết không? khi mẹ tôi nghe tin đó, vì quá thương cháu nội và bà đã đứng tim và qua đời.

Bầu không khí đang oi bức giờ lại càng trở nên nặng nề đến khó thở, A-bên như lấy lại được thăng bằng và nói tiếp: cũng từ ngày con trai và mẹ của tôi ra đi thì vợ chồng tôi luôn gây gổ, và cuối cùng thì vợ tôi chủ động rời bỏ tôi, vì quá buồn chán nên tôi bỏ bê công việc và sau đó tôi bị đuổi việc, nhà cửa bị tịch thu, và tôi phải rời bỏ quê hương đến đây. Nói đến đây, A-bên chồm dậy nắm lấy áo của thằng bạn và nói trong sự thống hối tột cùng: anh biết không? hậu quả của tôi ngày hôm nay là vì tôi đã phạm Điều răn thư năm của Chúa tôi, tôi đã không hiếu kính mẹ tôi, và tôi đã gián tiếp giết chết mẹ tôi đó anh Si-môn àh. A-bên từ từ bỏ áo của Si-môn ra và nói: có lẽ anh không hiểu đâu, đối với người Giu-đa chúng tôi thì hiếu kính cha mẹ là một điều răn không thể vi phạm, vậy mà chính tôi đã gián tiếp giết chết mẹ tôi; tôi là một kẻ có tội, nói đến đó thì A-bên gục mặt xuống đất: ôi, Chúa ơi, xin Chúa hãy tha tội cho con.. nó ôm mặt khóc trong sự thống hối.

Đến lúc này thì Simon không thể chịu đựng được nữa nên đưa tay đỡ bạn ngồi dậy và nói như cũng muốn thú tội: anh đã lầm, tôi hoàn toàn hiểu được những gì mà anh đang cảm nhận, vì chính tôi cũng là một người Giu-đa và chính tôi cũng là người đã vi phạm điều răn của Chúa. Anh có biết không? Mẹ tôi mất sớm; Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, cha tôi thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về các thánh tổ trước khi tôi đi vào giấc ngủ, có những mùa đông ông phải chịu lạnh vì nhường cái mền long thú của ông cho tôi để tôi đủ ấm. Vậy mà cách đây không lâu, tôi đã làm cha tôi đau lòng. A-bên đã ngừng khóc và lắng nghe Si-môn nói trong sự ngạt nhiên. Si-môn nói tiếp: vì nhiều lần tôi đòi chia gia tài để đi làm ăn nhưng không được cha tôi cho phép, hôm đó tôi đã rất giận cha tôi và nói với ông, “con ước gì cha chết đi bây giờ để con lấy phần gia tài của con và sống theo cách riêng của con, con quá chán ghét cuộc sống với những con chiên này rồi.” Từ khi tôi nói điều đó thì cha không đã không nói, không ăn trong ba ngày, và cuối cùng thì ông hỏi tôi muốn lấy điều gì? tôi liền nói, con muốn lấy tất cả vàng bạc và tiền mặt, còn ruộng vườn, chiên, bò thì của anh hai. Thằng Si-môn dừng lại một lúc rồi nói tiếp, anh có biết không A-bên? khi tôi mới đến đây thì thằng quản gia khi nãy đã gọi tôi là ông chủ, nhưng tôi đâu ngờ mình đã bị hắn lừa gạt, hắn đưa tôi vào con đường trụy lạc, ăn sài hết toàn bộ số tiền của cha tôi cho, và hắn đã trả ơn tôi bằng cách giới thiệu tôi chăn heo tại đây. Nói đến đây thì Si-môn ngồi bệt xuống đất trong tuyệt vọng.

Nãy giờ thằng A-bên ngồi lắng nghe hết câu chuyện rồi mới lên tiếng hỏi: tại sao anh vẫn còn ngồi đây? câu nói của thằng A-bên làm cho thằng Si-môn đứng bật dậy vì tưởng tên quản gia lạy đến, nhưng A-bên cũng đứng dậy và nắm áo Si-môn và nói: tôi thì không còn cơ hội để làm lại nhưng anh thì khác, tại sao anh không mau quay về xin lỗi cha của anh? anh muốn mình sẽ ân hận cả đời như tôi hay sao? Nghe bạn nói như vậy, Si-môn như người vừa được kéo lên khỏi vực thẳm, nó vội đứng dậy và hét lớn, đúng vậy, cảm ơn anh A-bên, tôi sẽ về xưng tội cùng cha tôi, vì tôi đã phạm điều răn của Chúa và phạm lỗi với cha tôi, tôi chỉ xin cha nhận tôi làm tôi tớ thôi thì tôi cũng sẽ rất vui mừng. Nói đoạn, Si-môn chia tay với bạn và ra đi như chạy vì sợ sẽ không còn kịp.

Đi được một đoạn xa, Si-môn như quên một điều gì đó rồi nó quay trở lại trang trại… thấy thằng A-bên đang cuối xuống chà rửa cho mấy con heo là công việc mà đúng ra nói phải làm, Si-môn đến bên cạnh và vỗ lên vai bạn, thằng A-bên giật nẩy người vì tưởng là thằng quản gia, nói quay lại thấy không phải là tên quản gia mà là Si-môn nó trố mắt và ngạc nhiên hỏi: tại sao anh lại quay lại làm gì? Thằng Si-môn từ tốn trả lời: cha tôi có một trang trại rất lớn, tôi tin là ông ấy sẽ cần một người đầy tớ tốt như anh. Thằng A-bên đá vào hong con heo đang đứng làm nó kêu lên một tiếng lớn… Cả hai thằng bạn cùng rời khỏi trang trại và lên đường tiến về Si-ôn. Hết.




18 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

BÀ NÓI VẬY CŨNG ĐÚNG (P.1)

Truyện ngắn của Tôn Cao Thiên Trên đường từ nhà thờ trở về nhà, ông Hòa nhớ lại những ngày Thanksgiving thật ấm áp và hạnh phúc, đó là những năm tháng khi gia đình ông mới đến Mỹ. Cứ miên mang hồi tưở

BÀ NÓI VẬY CŨNG ĐÚNG (P.2)

Truyện ngắn của Tôn Cao Thiên Truyện Ngắn: Bà Nói Vậy Cũng Đúng (Phần II) Một năm sau…. Sau khi bị mất việc làm, Trí trở lại với Hội Thánh, thường xuyên đi thờ phượng và tham gia vào ban tráng niên củ

bottom of page